Đối với nhiều sinh viên, đặc biệt là khi học các môn như Đường lối Cách mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam hay Tư tưởng Hồ Chí Minh, chuyến đi thực tế đến Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh (số 28 Võ Văn Tần, Quận 3, TP.HCM) là một trải nghiệm học tập không thể nào quên. Đây không chỉ là một buổi ngoại khóa, mà là một cuộc đối mặt với lịch sử, với những sự thật trần trụi về sự tàn khốc của chiến tranh và sự kiên cường của dân tộc.

Bài viết dưới đây sẽ cung cấp một mẫu bài thu hoạch chi tiết, giàu cảm xúc để bạn có thể tham khảo và hoàn thiện bài viết của riêng mình.

Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh TP.HCM

TẢI FILE WORD MẪU (NẾU CÓ)

Bạn có thể sử dụng dàn ý và nội dung mẫu dưới đây để hoàn thiện bài thu hoạch trên file Word do giảng viên hoặc nhà trường cung cấp.


Mẫu bài thu hoạch tham quan Bảo tàng Chứng tích chiến tranh

BÀI THU HOẠCH CHUYẾN ĐI THỰC TẾ TẠI BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH

(Thông tin sinh viên: Họ tên, Lớp, Trường…)

Mở đầu: Từ giảng đường đến thực tiễn lịch sử

Trước khi học môn Đường lối Cách mạng của Đảng Cộng Sản Việt Nam, tôi cứ nghĩ không hiểu tại sao mình phải học môn này cũng như các môn có liên quan nhiều đến chính trị? Nhưng suy nghĩ của tôi đã thay đổi hoàn toàn… Chuyến đi thăm Bảo tàng chứng tích chiến tranh, một nơi mà chắc tôi sẽ không hề biết đến nếu như không học môn này, đã cho tôi một góc nhìn hoàn toàn khác.

Bảo tàng ra đời năm 1975 để lưu giữ những vật chứng về cuộc chiến tranh tàn khốc mà nhân dân Việt Nam đã phải trải qua. Bước qua cánh cổng bảo tàng là bước vào một không gian đặc biệt, nơi quá khứ được tái hiện một cách chân thực và đau đớn nhất.

1. Tội ác chiến tranh qua những bức ảnh và lời kể

Ngay tại tầng trệt, những hình ảnh về tội ác chiến tranh của quân đội Mỹ đã gây một cú sốc lớn. Đó không phải là những con số thống kê vô hồn, mà là những phận người, những câu chuyện được kể lại bởi chính những người trong cuộc, kể cả những người lính Mỹ và phóng viên quốc tế.

“Tôi không nhớ gì hết ngoài những người dân làng bị giết. Máu chảy khắp mọi nơi… Họ đã giết của tôi một đứa con gái 24 tuổi và một đứa cháu nhỏ 4 tuổi.” (Lời kể của bà Đỗ Thị Chúc, người sống sót trong vụ thảm sát Sơn Mỹ)

“Họ cư xử như tất cả đó là chuyện bình thường. Rồi một tên nói: ‘Bây giờ chúng ta làm gì?’. Một tên khác trả lời: ‘Giết nó đi!’.” (Jay Roberts, phóng viên về vụ thảm sát)

Những bức ảnh về vụ thảm sát ở Tịnh Khê (Sơn Mỹ), Quảng Ngãi ngày 16/3/1968, nơi hơn 500 người dân vô tội, chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em bị sát hại, đã khiến tôi tự hỏi: “Những con người đó có trái tim hay không mà có thể hành động như vậy?”. Họ giết người, và xem đó là chiến công.

Sự tàn bạo lên đến đỉnh điểm khi những người lính Mỹ xách một phần thân thể của chiến sĩ giải phóng quân lên để chụp ảnh “lưu niệm”. Họ lấy xác người làm chiến lợi phẩm. Nhưng đối lập với sự tàn bạo đó, chính sách của Đảng và quân đội ta lại đối xử nhân đạo với tù binh địch. Điều đó càng làm tôi thêm tự hào về lòng nhân ái của con người Việt Nam.

2. “Chuồng Cọp” và “Máy chém” - Nỗi ám ảnh từ những nhà tù địa ngục

Bước ra khu vực ngoài trời, tôi tiến tới khu “Chuồng Cọp” được tái hiện. Dù chỉ là mô hình phỏng lại, không gian chật hẹp (1.5m x 2.7m x 3m), nơi người tù bị cùm chân, bị tra tấn dã man, ăn uống và vệ sinh tại chỗ, cũng đủ khiến người xem rùng mình và cảm nhận được sự tàn khốc của chế độ lao tù Côn Đảo.

Khu trưng bày về chế độ lao tù Côn Đảo

Bên cạnh đó là chiếc máy chém, công cụ tử hình kinh hoàng trong chiến dịch “Lê máy chém đi khắp miền Nam” của chế độ Ngô Đình Diệm. Chỉ một nhát chém, đầu và thân sẽ lìa khỏi. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao họ lại có thể nghĩ ra cách giết người dã man như vậy.

Bị tra tấn, đàn áp là thế, nhưng các chiến sĩ cách mạng vẫn kiên cường, giữ vững khí tiết. Động lực nào đã giúp ý chí của họ mạnh mẽ đến vậy? Phải chăng chính lòng yêu nước nồng nàn và lý tưởng cách mạng đã giúp họ chiến thắng mọi thử thách, góp phần làm nên chiến thắng của dân tộc.

3. Di chứng chiến tranh - Nỗi đau Da cam còn mãi

Chiến tranh đã qua đi, nhưng hậu quả của nó vẫn còn hiện hữu, dai dẳng. Gian phòng trưng bày về hậu quả của chất độc da cam/dioxin là nơi lấy đi nhiều nước mắt nhất. Hàng chục triệu lít chất độc đã được rải xuống miền Nam Việt Nam, không chỉ hủy diệt hệ sinh thái mà còn hủy diệt con người qua nhiều thế hệ.

Hình ảnh những đứa trẻ sinh ra đã dị hình, dị dạng, những bào thai không còn nguyên vẹn được lưu giữ trong các bình formol là bằng chứng không thể chối cãi cho tội ác diệt chủng này. Chúng nào có tội tình gì mà phải chịu một số phận bi thảm như vậy?

Nỗi đau này không chỉ là vết thương trên thể xác, mà còn là vết thương hằn sâu trong tâm hồn của cả dân tộc. Cuộc đấu tranh đòi công lý cho các nạn nhân chất độc da cam vẫn đang tiếp diễn, một cuộc chiến không tiếng súng nhưng đầy cam go.

4. Liên hệ bản thân và trách nhiệm của thế hệ trẻ

Chỉ bằng vài trang viết thì không thể nào diễn tả hết những cảm xúc và sự thật của cuộc chiến tranh. Chuyến đi đã giúp tôi, một sinh viên đang ngồi trên giảng đường, thấy rõ hơn tội ác của chiến tranh và công lao trời biển của thế hệ cha anh.

Chiến tranh đã lùi xa, nhưng hậu quả vẫn còn đó. Chúng ta, thế hệ trẻ được sống trong hòa bình, có nghĩa vụ và bổn phận phải ra sức học tập, rèn luyện để xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” như lời Bác Hồ căn dặn.

Xóa đi vết thương chiến tranh không có nghĩa là lãng quên quá khứ. Ngược lại, chúng ta càng phải biết về lịch sử để trân trọng giá trị của hòa bình, của độc lập, tự do mà mình đang có. Mỗi chúng ta cần chung tay góp sức để giữ gìn nền hòa bình cho đất nước và hướng tới một thế giới không còn chiến tranh.


Chuyến tham quan đã khơi gợi lòng biết ơn sâu sắc và niềm tự hào dân tộc. Đó là một bài học lịch sử sống động, nhắc nhở thế hệ trẻ về trách nhiệm của mình đối với tương lai của đất nước.