Nhắc đến thơ tình lãng mạn Việt Nam, không thể không nhắc đến Xuân Diệu - người được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình”. Thơ ông là tiếng lòng của một tâm hồn luôn say đắm, cuồng nhiệt với tình yêu và cuộc sống. Mỗi vần thơ của Xuân Diệu là một sự giãi bày tận cùng của cảm xúc, từ nỗi khát khao giao cảm với đời đến những chiêm nghiệm sâu sắc về tình yêu, tuổi trẻ và thời gian.
Hãy cùng MGG.CX đắm mình trong những thi phẩm bất hủ, những vần thơ tình yêu cháy bỏng đã làm nên tên tuổi của Xuân Diệu.
Thơ Tình Nồng Nàn, Cháy Bỏng
Đây là dòng thơ làm nên thương hiệu của Xuân Diệu: hối hả, cuống quýt, tận hưởng và khao khát chiếm lĩnh tình yêu và vẻ đẹp cuộc đời.
1. Vội Vàng
Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si; Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, Mỗi buổi sớm, thần Vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Con gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa… Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
2. Biển
Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng Thoai thoải hàng thông đứng Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ, thật êm Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt Như nghiến nát bờ em Là lúc triều yêu mến Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên gành Một tình chung không hết,
Để những khi bọt tung trắng xóa Và gió về bay tỏa nơi nơi Như hôn mãi ngàn năm không thỏa, Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
3. Hôn
Trời ơi, ôm lấy say sưa Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng Hôn em nước mắt chảy ròng Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.
Em hôn anh suốt một giờ, Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau Sao mà chia cách giữa xa nhau Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?
Chao ôi mãi mãi mất tìm, Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về. Hôn em ngàn thuở chưa xuệ Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.
Chiêm bao mà chẳng mơ lòng, Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.
4. Hôn cái nhìn
Không phải anh hôn nơi mắt Anh hôn cái nhìn của em Mắt em một vừng yêu mến Thắt anh trong lưới êm đềm
Anh nhớ mãi một bến xe Đến đó hai ta từ biệt Em yên lặng. – Anh lắng nghe Mắt em nghìn vạn tơ se
Từ hôm ấy đôi mắt em Là ảnh cuối cùng anh giữ Đi xa anh cứ nhớ hoài Một trời mắt em tình tự
Xin em cho phép anh hôn Cái nhìn em, gương tâm hồn Cái nhìn em trong không gian Trong hồn anh giữa chứa chan….
Thơ Tình Dịu Dàng & Sâu Lắng
Bên cạnh sự cuồng nhiệt, thơ Xuân Diệu cũng có những khoảnh khắc lắng đọng, chiêm nghiệm tình yêu qua những cử chỉ dịu dàng, đời thường nhất.
5. Anh thương em ngủ
Anh thương em khi ngủ Phong thái rất hồn nhiên. Em ngủ như trẻ nhỏ Ngon say một giấc liền.
Tay em thả xuôi xuôi Như bơi vào cõi mộng Mắt em khép dài dài Dưới trán em lồng lộng.
Em nằm in trẻ nhỏ Trong chiếc võng yêu thương Anh dệt giăng khắp chỗ Trong phòng, quanh quất giường.
Anh thức nhìn em ngủ, Anh canh giấc cho em; Anh lắng nghe nhịp thở Ngực em điều xuống lên.
Trở mình, tay ấp má Anh thương em dáng người Tin cậy vào cuộc sống, Tin ở anh trong đời.
Sau một ngày đầy việc Chúc em tôi giấc lành! Anh vô cùng sung sướng Nếu em mơ thấy anh.
6. Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em
Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em Cửa sổ là khung có hình em ở giữa Tách nước – là ngón tay em cầm Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở
Đường nhựa là đường in dấu vạn chân Duy có một dấu chân – em yêu dấu Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu
Vũ trụ là chốn anh được gặp em Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại Em ơi! Em đã mở cho anh Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….
7. Chậm chậm đừng quên…
Chậm chậm đừng quên em, em ơi Chớ quên yêu mến hứa muôn đời, Đừng quên hoa duối, hoa sim dại, Hoa dạ lan hương ôm lứa đôi.
Chậm chậm đừng quên, em ơi em Chớ quên tâm sự những ngày đêm, Đừng quên những tiếng bên tai rỉ, Những lúc thương nhau mắt lặng nhìn.
Chậm chậm mà em! Quên được sao Ngọt bùi chia sẻ, đói no trao, Áo ta đùm bọc nhau khi rét, Khi một mình vui chẳng nỡ nào.
Chậm chậm em mà! sao nỡ quên Khi em đau ốm có anh bên: Anh nằm bệnh viện, em thăm đến Nắng rỏ mồ hôi trên má em.
Chậm chậm đừng quên cỏ với sương, Trăng sao ta ngắm những đêm trường. Em ơi chậm chậm đừng quên núi, Suối Bạc, Cầu Mây đã ngát thương.
Những bến tàu xe, những cửa ga Hãy còn níu chặt bóng đôi ta. Những mùa hoa quả bao vương vấn, Chậm chậm đừng quên cốm đậm đà.
Đừng quên, em hỡi, những trung thu, Những Tết tươi lên vạn sắc màu: Em nhỉ, mấy xuân đằm thắm lạ! – Không em, Tết có vị gì đâu.
Muôn sợi ngàn dây đã thắt nhau, Em ơi, chậm chậm tháo gì mau. Tháo dây, rứt cả vào da thịt, Anh biết bao giờ mới hết đau.
Dây buộc đôi ta lại với đời; Gỡ dây, gỡ cả cuộc đời thôi. – Chớ quên hoa duối, hoa sim dại, Em hỡi! đừng quên “hoa-anh-ơi”.
Thơ Tình Day Dứt, Hoài Nghi & Tan Vỡ
Tình yêu trong thơ Xuân Diệu không chỉ có mật ngọt mà còn thấm đẫm cả những nỗi đau, sự hoài nghi và những day dứt khi tình yêu tan vỡ.
8. Yêu
Yêu là chết trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà đã được yêu. Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu; Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! – Yêu, là chết trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người si theo dõi dấu chân yêu. Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
9. Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao? Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt Tim anh vẫn đập như vấp thời gian, Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn, Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ Nhớ trời đất em cho anh mở Nhớ muôn thuở thần tiên
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh Anh vẫn ước được em tha thứ Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau? Tại em cố chấp Tại anh đã mất Con đường đi tới trái tim em Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu?
10. Dối trá
Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ
Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu Tôi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu, Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn. - Yêu? yêu nhau? làm chi nữa!
Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ, Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ: “ta được yêu đấy chứ”.
Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì, lơ đãng, dậm trên buồn, Bận đi hái những cành vui xanh thắm.
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm! Tôi biết rằng người nói-vậy cười-chơi, Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.
Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ. Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương.
Và như màu theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đành tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười: “Người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.
Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu; Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều: Khi người nói, tiếng người êm ái quá…
Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gây một đám cháy to: Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò, Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đương rạo rực, thì thào, rối rắm Ngập lòng tôi. - Mà ai ngó tới đâu: Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cần xin, không trách móc, vì - ôi! Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏi.
Cứ như thế cho đến giờ đen tối Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh.
Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui. Không thấy người bằng không thấy mặt trời, Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi! Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại.
Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
11. Hỏi
Một năm, thêm mấy tháng rồi Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân Gặp em, em gặp mấy lần Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa
Ai làm cách trở đôi ta Vì anh vụng ngượng, hay là vì em? Trăng còn đợi gió chưa lên, Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?
Hằng ngày em nói bao lời Với cha, với mẹ, với người xung quanh Với đường phố, với cây xanh, Sao em chưa nói với anh một lời?
Tương tư ăn phải miếng mồi Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương Phải duyên, phải lứa thì thương, Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!
12. Gửi hương cho gió
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm Đem gởi hương cho gió phụ phàng! Mất một đời thơm trong kẽ núi, Không người du tử đến nhằm hang.
Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều, Là truyền tin thắm gọi tình yêu. Song le hoa đợi càng thêm tủi, Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm, Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá, Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương; Biết mấy lòng thơm mở giữa đường Đã mất tình yêu trong gió rủi, Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ Nhận rồi không hiểu mộng và thơ… Người si muôn kiếp là hoa núi Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.
13. Anh là người bạc bẽo
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo, Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay Mới hôm kia tình tự đến mê say Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt, Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao? Anh không chắt chiu dành dụm tí nào, Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ Giận hờn như anh chẳng được em yêu Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.
14. Biệt ly êm ái
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu.
Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút, Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút…
Người lặng im, và tôi nói bâng quơ, Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ,
Một bài thơ mênh mông như vũ trụ, Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.
Tình yêu bảo : “Thôi các ngươi đừng khóc, Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!”
Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau, Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.
15. Xuân rụng
Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng! Những mặt hồng chia rẽ hết cười. Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị, Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!
Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn, Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn. Phút giây hoá bướm lìa cây dạo, Đến đất không nghe một tiếng hờn.
Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi, Sương dẫu chưa buông lệ ám trời; Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm, Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…
Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm, Ấy lúc sao êm hiện mấy chòm. Thần chết thướt tha nương bóng héo, Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.
Kết luận
Thơ tình Xuân Diệu là một dòng chảy mãnh liệt, cuốn người đọc vào thế giới của những cảm xúc yêu đương nồng cháy và những khát khao tận hưởng cuộc sống. Những vần thơ của ông không chỉ là tiếng lòng của một thế hệ mà đã trở thành di sản bất hủ, sống mãi trong trái tim của những người yêu thơ Việt Nam.
Để cảm nhận rõ hơn sự đối lập nhưng cũng đầy giao thoa trong thơ tình, bạn có thể tìm đọc thêm tuyển tập thơ tình yêu Xuân Quỳnh - một tiếng thơ đầy nữ tính và trắc ẩn.